Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Sự tích Táo quân - Version 2.1

Chuyện Táo quân  - Version 2.1
 灶君  Zào jūn
Bịa sĩ: Vitayson
(Chuyện bịa 100%, chất lượng đảm bảo)




Hữu - Trung - Tả



Chuyện kể rằng (Ai kể không nhớ nữa!):

Ngày xửa ngày xưa có ba người bạn rất thân, một gái, hai trai, nhà ở gần nhau, cùng lớn lên, cùng học với nhau từ mẫu giáo vỡ lòng tiểu học trung học và rồi cùng tốt nghiệp một khóa.
Cô gái tên là Trung vốn con nhà Hà Nội gốc,đã xinh đẹp mà lại thùy mị nết na (Hà Nội xưa mới có của hiếm ấy chứ bây giờ tìm trong Google cũng chẳng ra kết quả đâu!). Hai chàng trai một tên là Tả, một tên Hữu gốc gác tận miền quê choa xứ lạ, hai ông Bố theo quân Nhà Vua bình định giặc Chiêm trở về được phân hai ngôi nhà khá lớn trong khu phố cổ ngay cạnh nhà Trung – là nhà tịch thu của bọn khách trú hồi trước bị tống khứ về nước.
Bố Tả vốn người tinh nhanh tháo vát, ăn nói giỏi giang nên rất được lòng cấp trên, hòa bình về chuyển ngành sang làm kinh tế dân sự, trên có Vua yêu, bạn đồng hàng vì nể dưới một bề nem nép nên chẳng mấy chốc đã trở thành đại phú gia thật là tài lộc song toàn. Bố Hữu là người có tài có chí, dù đi chinh chiến miệt  xa liên miên cả chục năm trời  nhưng vẫn say mê luyện rèn ngày võ đêm văn nên dù là lính tráng xuất thân nhưng bụng chứa sử sách, văn chương kinh lược mấy bồ, mấy ông Nghè ông Cống xuất thân chưa dễ gì bén gót.
Ba trẻ sống gần nhau, tuy gia cảnh hoàn toàn khác nhau nhưng chơi đùa với nhau rất thân thiết chẳng khác nào ruột thịt. Đến tuổi trưởng thành, bố mẹ Trung nghĩ chuyện gia thất cho con gái, đem lời ướm hỏi thì Trung chỉ đỏ mặt không trả lời được, đêm về suy nghĩ  tủm tỉm cười thầm nhớ lại những chuyện tình cảm tay ba mà cũng không tìm ra đáp án cho mình. Thấm thoắt cả ba đều đã trưởng thành. Tốt nghiệp xong Trung ở nhà phụ giúp mẹ buôn bán và mở một lớp dạy học cho trẻ em nghèo ngoài bãi. Tả đương nhiên là  nối nghiệp nhà, làm Tổng giám đốc rồi chủ tịch một đại công ty vốn nhà nước, sự nghiệp ngày một thăng tiến, tiền của cứ vào như nước. Hữu thì có chí tự lập, tự mình tập hợp bạn bè lập một doanh nghiệp nhỏ, dựa vào trí lự của mình mà khởi nghiệp kinh doanh, tuy không phất nhanh nhưng cũng vững vàng dần dần tiến lên. Tuy không có điều kiện gần gũi nhau như hồi thơ ấu nhưng cả ba vẫn thường xuyên gặp gỡ nhau, đi picnic, du lịch tham quan, thăm viếng vui chơi với bạn bè, đi đâu cũng có 3 người gắn bó. Vốn là đại thiếu gia doanh nghiệp nên Tả nổi bật nghề ngón ăn chơi giao thiệp, đi đâu cũng nhiều người ngưỡng mộ trong số đó không thiếu gì kiều nữ hoa khôi nhưng chàng hầu như không nhìn ngó đến ai, trong mắt trong tâm chỉ có mình cô bạn thanh mai trúc mã. Trung khi đi cạnh Tả thấy những ánh mắt khâm phục pha lẫn ganh tỵ thì thường cũng thấy lâng lâng. Hữu vốn biết mình vụng về trong giao tiếp, xã giao hạn hẹp nên khi 3 người cùng đi đâu thì tự náu mình chỉ ở phía sau mà chăm sóc cho hai bạn. Việc gì đến rồi cũng đến, một ngày đẹp trời Tả ngỏ ý với Trung, tiếp đó gia đình bố Tả lúc đó là một đại thần đến đặt vấn đề và gia đình Trung tất nhiên đồng ý cái rụp! Phần Trung còn chút phân vân khó nghĩ mới đem chuyện nói thẳng với Hữu xem ý bạn thế nào. Hữu chua xót trong lòng nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy Trung lấy Tả thì quả thật hai người hạnh phúc vẹn toàn chứ kẻ vụng về như mình chưa chắc gì đem lại được niềm vui cho Trung, vì vậy nên cũng ra sức vun vào cho hai bạn. Đám cưới xong cả 3 vẫn giữ tình cảm thân thiết như xưa, thỉnh thoảng vợ chồng Tả - Trung vẫn mời Hữu đến nhà vui vầy ăn uống chuyện trò như ngày xưa.
Nhưng nào ai học đến chữ ngờ…mấy năm sau bố Tả vướng vào chuyện lớn Triều đình bị phế truất làm thứ dân, về quê âm thầm sống nốt những ngày tàn. Chuyện kinh doanh của Tả mất cột chống lưng cũng ngày một lụn bại, Tả buồn việc nhà, việc công ty nên ngày càng lún sâu vào chuyện cờ bạc ăn chơi bỏ bê công việc; đã thế còn nghe chúng bạn rủ rê địa ốc chứng khoán…nên tài sản trong nhà  dần dần đội nón ra đi. Trung nói nhỏ nói to mà Tả bỏ ngoài tai, lại còn đôi khi giở thói vũ phu nặng lời nặng tay vời người vợ tào khang. Trung vô cùng đau khổ, chẳng biết nói cùng ai  nên có khi tìm đến Hữu mà trút niềm tâm sự. Phần Hữu  khi đó sự nghiệp kinh doanh đã phát triển bề thế vững vàng, biết chuyện cũng rất thật lòng muốn giúp bạn nên đôi lần tìm gặp Tả trao đổi. Nào ngờ, Tả không chấp nhận lòng tốt của bạn mà dứt khoát cắt áo tuyệt tình, lại còn tỏ ý nghi ngờ quan hệ của Hữu với vợ mình có điều chi mờ ám chăng! Để tránh hiểu lầm, từ đó Hữu cũng không gặp gỡ vói cả Tả và Trung nữa mà chỉ âm thầm lo giúp đỡ bạn bảo vệ sự nghiệp, tài sản. Tả bán cổ phiếu nào thì Hữu thu gom cổ phiếu đó, nhà cửa, đất đai của Tả bán đều dần dần sang tay Hữu nhưng vợ chồng Hữu vẫn không hay biết. Đến một ngày nọ, Tả hoàn toàn toàn phá sản, nợ nần đầm đìa bị chủ nợ thuê xã hội đen truy sát nên một thân một mình bỏ trốn mất tích, để lại vợ cô đơn ở lại không chốn nương thân, không đồng tiền bát gạo, lại bị bọn bạn buôn cũ, bạn cờ bạc  của chồng khinh khi sàm sỡ hoàn cảnh thật là bi đát nên cũng phải bỏ xứ vào miền Nam náu mình sống qua ngày. Một hôm, lòng không túi rỗng, đi qua cửa hàng  4 tầng nguy nga của vợ chồng mình ngày xưa trên đại lộ Nguyễn Huệ, đứng ở cổng tần ngần mà trong lòng ứa lệ. Bỗng có một bà đứng tuổi bước ra hỏi han, cho biết là cửa hàng này hiện thuộc công ty của một ông chủ lớn ngoài Bắc mua và giữ nguyên mọi cách kinh doanh như cũ, chỉ đặt lại tên cửa hàng là “ Đại hiệu Trung – Tả - Hữu”, nhưng ông chủ bận bịu, thỉnh thoảng mới vào nên chỉ kinh doanh cầm chừng. Nay đang cần mướn một người quản lý trông nom hỏi Trung có bằng lòng vào làm không?  Như chết đuối vớ được cọc, Trung nhận lời và từ đó vào làm “ô sin” trong chính nhà mình. Tiếng là ô sin nhưng thực ra chẳng khác nào bà chủ vì mọi chuyện trong nhà đều do một tay mình tự ý sắp đặt, sai bảo kẻ ăn người làm, đề xuất phương án kinh doanh lại như xưa, mọi việc đâu ra đấy, sinh ý rất phát đạt. Trung thầm cảm ơn Trời Phật và cố sức làm lụng phát triển cửa hàng và đồng thời hết sức chu đáo tiền nong sổ sách, hàng tháng chỉ nhận phần lương mình đã được thỏa thuận còn thì không tơ hào mảy may của người ân chưa biết mặt.
Ba bốn năm sau, đại hiệu phát đạt, Trung cũng dần nguôi ngoai trong công việc nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ đến kỷ niệm xưa êm đềm ở góc phố cổ Hà Thành. Bỗng một hôm thư ký của ông chủ tịch công ty mẹ ngoài Bắc báo tin là giáp Tết âm lịch năm nay đúng ngày 23 tháng Chạp,  ổng  vào Sài gòn xem xét công việc sẽ ở lại lâu, ý ông chủ muốn bà quản lý tổ chức một buổi lửa trai BBQ - ăn cá nướng - ngoài vườn, ông chủ sẽ vào dự với bà và có mời một người bạn cũ của ổng. Trung mừng rỡ vì đã bao năm mới được gặp  để cám ơn người mình chịu ơn từ nhiều năm nay mà chưa hề biết mặt, chuẩn bị bữa tiệc rất chu đáo và lần đầu tiên sau gần mười năm mới trang điểm lại tí chút để đón tiếp ân nhân. Đêm tháng chạp se lạnh, ánh lửa ấm áp bập bùng giữa vườn cây rộng rãi và vắng lặng, Trung ngồi một mình trầm ngâm suy tư chờ khách. Bỗng cánh cổng sắt mở rộng, trên xe bước xuống một bóng người quen thuộc…”Anh Hữu!” – “Em Trung!”, hai người lao đến ôm chầm lấy nhau như những ngày thơ ấu và Trung khóc như mưa như gió, khóc như muốn cho nước mắt chảy vơi hết những nỗi niềm từ bao nhiêu năm tháng. Một chốc, bỗng Trung e thẹn, khẽ đẩy Hữu ra, cúi gầm mặt xuống…Hữu nhẹ nhàng nâng cằm Trung lên, nhìn thẳng vào mắt Trung và nói: “ Cực lòng lắm anh mới phải dùng cách này để giúp đỡ em…” và Hữu kể lại mọi chuyện thu xếp của mình khi mua lại toàn bộ tài sản của bạn để bảo toàn..” Hôm nay anh chính thức gặp để báo với em là anh trao trả toàn bộ vào tay em để em bảo vệ và phát triển…” Trung vẫn chảy nước mắt thầm, cúi đầu gục vào vai Hữu, nghe chuyện đến đấy thì không kìm được nữa, khóc òa lên và ôm chặt lấy Hữu…Vừa lúc đó có tiếng mở cổng sắt và tiếng nói vọng vào: “Bẩm ông chủ, người mà ông chủ cho gọi đã đến.” – “Cứ mời vào, để ông ấy đi một mình ra đám lửa trại ngoài vườn, chúng tôi đang chờ” – Quay sang Trung , Hữu lai khẽ cười : “ Em xem anh còn đem lại gì cho em nữa đây: Đã 3, 4 năm nay anh dò tìm tông tích của Tả, khi tìm được thì ngấm ngầm giúp đỡ cậu ấy làm ăn nhưng không để cậu ấy biết vì sợ tự ái. Mấy năm qua cậu ấy đã sửa đổi nhiều rồi,  hôm nay anh mời  lại đây nhưng không cho biết trước, để chúng mình lại cùng nhau họp mặt như thuở nào và rồi anh xin được trao trả lại cho em …và cho Tả những gì của hai vợ chồng”. Nghe xong, Trung lại khóc như mưa như gió ôm chặt lấy Hữu..Vừa lúc đó có tiếng chân xào xạc trên cỏ, Hữu ngửng đầu lên, cười lớn: “Nào lại đây, xem ai đây này!” – “Trời ơi anh Tả!” – Trung hét thất thanh. Tả, người mới đến chính là Tả, sững người lại: “Hai người! Sao lại là hai người! Thế này thì tôi không còn mặt mũi nào mà sống nổi nữa rồi” . Nói xong , như điên như dại, Tả lao mình vào đống lửa trại. Hữu vội vàng đẩy Trung ra lao vào ôm lấy Tả kéo ra nhưng Tả ghì chặt, không chịu ra. Ngọn lửa phừng phừng táp quần áo hai người rồi bùng cháy toàn thân nhưng hai người vẫn ôm chặt lấy nhau. “Trời ơi, hai anh chờ em!” Hét lên một tiếng khủng khiếp, Trung lao vào đống lửa và ôm ghì lấy hai người thân yêu nhất trong đời của mình…Đống lửa trại trong đêm đông được ngọn gió phừng phừng bốc cao và đến sáng ngày mai chỉ còn đống  than âm ỉ, tro cốt tiêu hết nhưng lạ thay vẫn còn 3 đoạn xương cánh tay khóa chặt lấy nhau, bên rìa đống than còn mấy con cá  chép cháy dở…

Chuyện cũng kể rằng – Ngọc hoàng Thượng đế ở trên cao (không biết có thiệt không?) khi nghe chuyện thì rất cảm động bèn kêu Vitayson chép lại cho người đời xem, ghi lại một tình cảm bạn bè chung thủy sáng trong mà đời sau – nhất là đến thời kỳ kinh tế thị trường - có đuôi xã hội chủ nghĩa này – tuyệt đối không bao giờ có được. Và Ngọc Hoàng cũng rất hâm mộ tình tình hào sảng trung thực nên phong cho 3 người làm Hội đồng quản trị Bếp, phụ trách chức năng thanh tra mật trong từng hộ, hàng ngày theo dõi công việc, ghi chép cẩn thận để cuối năm, đúng ngày 23 tháng chạp thì lên báo cáo với Thiên đình!

* Chú thích:
1. Chuyện Táo quân mặc áo không quần là do sự hiểu biết lạc hậu về thời trang của người thời đó: nguyên là vì dự tiệc tối lửa trại ở ngoài vườn nên cả 3 đều mặc legging bó sát và đi bốt cho ấm mà đỡ vướng, bên ngoài  vẫn khoác pardessus để chống sương sa! Người xưa đếch biết mô đen nên cứ nghĩ sai, giá như cho sống lại thời nay mà ngắm các cô các bà mùa đông này lượn phố  thì biết thế nào là không mặc quần!
2. Vì tiệc BBQ cá chép, ngoài đống than còn mấy con cá chép chưa kịp được nướng nên dân gian cho rằng gia đình nhà Táo cưỡi cá chép lên Thiên Đình: chuyện ngộ nhận. Vì vậy sau khi đọc xong câu chuyện này, nhiều gia đình chuyển từ chuyện cúng cá chép vàng sống bé tí rồi đem thả thành việc cúng các chép nướng rất to, càng to càng có LỘC!
3. Chịu khó để ý mà xem, trong 3 ông đầu rau ngày xưa, hoặc 3 cái mấu ở bếp điện hiện đại thì mấu giữa - Trung - bao giờ cũng hơi thấp hơn và có vẻ mềm mại, mấu bên trái - Tả - thì có vẻ nuột nà nhưng hơi bấp bênh chỉ có mấu bên phải - Hữu - là chắc chắn, đáng tin cậy: các bà nội trợ nhớ khi đặt nồi niêu phải đặt lên mấu phải trước rồi mới đặt xuống thì đảm bảo không bị nghiêng đổ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét